Tuesday, August 31, 2010

Jalur Gemilang

Merahmu bara semangat waja
Putihmu bersih budi pekerti
Kuning berdaulat payung negara
Biru perpaduan kami semua

Puncak dunia telah kau tawan
Lautan luas telah kau redah
Membawa semangat jiwa merdeka
Semarak jaya kami warganya

Empat belas melintang jalurnya
Semua negeri dalam Malaysia
Satu suary satu semangat
Itu sumpah warga berdaulat

Jalur gemilang... di bawah naunganmu
Jalur gemilang... kami semua bersatu
Perpaduan ketaatan
Amalan murni rakyat Malaysia
Jalur gemilang... megah kami terasa
Jalur gemilang... kibarkanlah wawasan
Merah putih biru kuning
Jalur semangat kami semua

Berkibarlah
Berkibarlah
berkibarlah

Jalur gemilang

Memory of 31 August 1957
No idea what the song sings T.T but I'm sure every Malaysian should be very proud of
Been here for 4 years, I'm 1/5 Malaysian with the age of 21 haha

After coming back from Singapore, I still prefer Malaysia as my 2nd country
Though the language is still a barrier but it is what makes Malaysia special
Better than you don't even have your own language for your own country

Happy Merdeka! And thank you to all of you who helped me out with my feature writing of this topic!

Saturday, July 10, 2010

Tiếng Việt và người Việt Nam

Tiếng Việt - công cụ tạo nên người Việt Nam bên cạnh phẩm chất, sự nghèo đói, bản sắc dân tộc và thành tích trong lịch sử chiến tranh. Nói chung, người Việt Nam chỉ vì những điều kể trên thôi cũng nên ít nhất tự 1 lần cảm thấy kiêu hãnh 'Tôi là người Việt Nam'.

Tiếng Việt - 1 nghệ thuật trộn lẫn giữa hệ thống chữ phổ thông và các thanh dấu tạo nên ngôn ngữ. Trên thế giới, hầu hết hệ thống ngôn ngữ 1 là hệ thống chữ phổ thông, 2 là hệ thống chữ tượng hình. Tiếng Việt đứng ở vị trí 1.5 tức là vừa phổ thông vừa được tô thêm 1 vài thanh dấu nhỏ tạo nên sự khác biệt.

Nhờ có Tiếng Việt, như những đất nước khác, người Việt Nam xứng đáng tự hào vì họ có 1 ngôn ngữ khác với tiếng Anh

Ấy vậy mà...

Người Việt Nam tuy trong tâm trí không thể nào từ bỏ được Tiếng Việt nhưng trên giấy tờ, trên đất nước đang ở, Tiếng Việt còn đó, nhưng chữ Việt Nam mờ dần, rồi nước mưa trộn lẫn nước mắt rơi ướt, họ đổi giấy mới, bút mới, mực mới, viết 1 chữ mới...

Nhờ có Tiếng Việt, chữ Việt Nam không thể bị thay thế nhưng chữ Việt Nam bị chối bỏ đến mức tàn nhẫn...

Câu chuyện bắt đầu từ thói quen 'đúng là Việt Nam' của các cô cậu, chú, bác, dì mỗi lần có điều bức xúc là buột miệng hô lên. Nói như vậy hẳn đất nước khác họ cũng sẽ hô lên 'đúng là X', 'đúng là Y' nhưng không phải cùng 1 sự việc mà thôi. Người Việt Nam có thói quen thấy gì sai, phiền phức và xấu hổ là đổ lỗi cho 2 chữ Việt Nam vô tội mà những người Việt Nam như tôi cũng thấy cay đắng. Bởi vì tôi cũng như vậy.

Câu chuyện tiếp tục khi người Việt Nam bước ra khỏi đất nước của mình. Tấm hộ chiếu là điều đầu tiên rạng ngời có được. Là công cụ tự hào chứng minh tôi là người Việt Nam ở đất nước khác. Tôi cầm, tôi khoe với các bạn cùng trang lứa. Tôi giữ, tôi nâng niu, tôi gửi đi để mong nhận được sự chấp thuận để du lịch ở 1 nước khác. Bỗng dưng tôi vội cất vào, tôi ghìm lại, và tôi biết lý do vì tôi là người Việt Nam. Tôi nuốt, nuốt thật nhanh để giọng nói không lạc điệu, tôi nuốt nỗi cay đắng của mình, tôi nuốt chữ Việt Nam trong tôi, nhưng tôi không bao giờ có thể nuốt được Tiếng Việt...

1 ngày nào đó, chữ 'Việt Nam' trong từng mỗi người sẽ chết và thay vào đó là 4 chữ 'thuận tiện', 'giàu sang', đổi mới', và 'phát triển'

Tại thời điểm đó, chỉ cảm thấy mỉa mai thay, 1 điều gần như không thay đổi, họ vẫn sử dụng Tiếng Việt...

Thursday, July 1, 2010

The Hand (updated version)

The hand
That pinches me
Hits me
Always be ready to squeeze my pimples with devilish face

The hand
That pinches my nose when another hand is holding a book to read for me
Rubs my head but never fixes after that and laugh because of the look of me
Wipes on my shirts when it's wet or something is sticking on it
And puts pepper or soya sauce into my drinks

The hand
That cheats whenever playing some game
That secretly throws meat to me and steals my mouse
Punches hippo
Throws hippo
And digs his noses

The hand
That pulls my pants
Being noty to block me from going to the toilet
Purposely hits outside to make me run while playing ping pong or badminton
That pulls my ears
And happily picks 'things' in there out for me

The hand
That plucks my legs' hair
Tickles my feet
Unties my shoelaces
As well as throwing my slippers away

But then that hand
Leads me to where I should buy another slippers
And if I've ever almost fell down
It is there to hold me tight

The hand
That covers my eyes
From violent scene, or something I'm scared of
And it silently takes my tears away
While another one is hugging me from shivering

The hand
That can't draw well neither be able to cut straight
Yet it makes for me a handmade birthday card

The hand
That captures my moments
Patiently fixes the kite
Checks if I'm inside
And finally is always silently covering blanket

The hand
That washes dishes
Cleans my fan
That buy Strepsil for noty throat
And hugs me when I am sick and no electric available

The hand
That drives me to happiness
Stops me from danger
And wraps around me just to say goodbye

The hand
That holds umbrella outside
Waiting while it was raining heavily
Keep rubbing me if I was not warm enough
And if I keep sweating due to hot
The hand is there to wipe for me

The hand
That holds my shoulders when I'm riding
Pats on me to signal me to go
Holds the helmet when it's going to fly away
Or holds a cup for me whenever I need to drink
And zips up my jacket if I ever say that I'm cold

The hand
Not hard, not dry, nor strong enough
But soft, fragile, and easy to 'run away'
Yet is the tightest and the warmest hand that I'm proud to have...

Tuesday, June 15, 2010

Pieces of mine

The song that I have been repeating for years
The 1st song I played by organ
It was the 1st song I played in guitar too

Together with other songs related to my primary and secondary period
I guess that was the most beautiful period of time that I had with my family
The song is very much nicer than the way I always play
And it reminds me...what was mine
It always mine...
The best that I can still remember

Memories that I hopelessly desire to have it again...

Wednesday, May 12, 2010

Bạn và bè

Dạo gần đây, tự nhiên cảm giác về 2 cụm từ này lại rõ lên 1 cách trầm trọng, có thể nói là chán nản quá
Có những người làm pạn vui, cười nói được rất nhiều điều, pạn cảm thấy ng pạn đó thật tuyệt vời trong mắt pạn, nhưng pạn trở về nhà, ko nghe giọng nói của ng đó, pạn cảm thấy trống rỗng vì nụ cười trên khuôn mặt pạn lúc ấy không phải từ tim mà từ những câu chuyện hay cách hài hước của người pạn kia

Có những người làm pạn thấy ấm áp, và ấm áp này không cần hẳn phải cười nói rất nhiều, là sự ấm áp pạn có được khi pạn pít rằng có ít nhất 1 ng hiểu và cảm nhận được pạn

Có những người pạn cảm thấy rất gần nhưng cũng rất xa, gần là những lúc pạn cảm thấy thật thỏai mái khi chia sẻ tâm sự, nhưng xa hơn rất nhiều khi pạn muốn làm 1 điều gì đó, muốn nói gì đó nhưng luôn có 1 điều gì đó níu giữ pạn lại, ko hẳn vì pạn ko muốn nói, chỉ đơn thuần pạn cảm thấy rằng pạn ko thể nói đc

Có những người pạn lầm tưởng là pạn của pạn, nhưng trg 1 phút giây nào đó, pạn chợt nhận ra điều đó không hẳn đã từng tồn tại

Có những người pạn ko thường tiếp xúc, pạn ko thường chia sẻ nhưng họ lại khiến pạn ngạc nhiên khi pạn nhận ra họ hiểu pạn và pít về pạn nhiều như thế nào

Có những người pạn gặp mặt hằng ngày, nhưng tâm hồn pạn không pị khuấy động vì đơn giản tâm hồn họ cũng chỉ đi ngang qua pạn mà thôi

Tôi có ít nhất 1 người trong số những người này, và tôi có ít nhất 1 người pạn

Chỉ là tự nhiên nhận ra... nó không như mình nghĩ. Thất vọng 1 phút.

Saturday, April 17, 2010

@_@

Bởi có những con đường không thể giao nhau

Bởi có những con đường không thể giao nhau
Nên dẫu chúng ta có cố gắng miệt mài vẫn không bao giờ đi cùng một hướng
Nhấp cạn ly nâu bỗng thấy đắng lòng cho những câu từ vay mượn
Rồi cả một đời vẫn lạc bước về đâu…

Bởi có những con đường thấm ướt suốt mấy trận mưa ngâu
Nên trái tim cứ nhỏ nước qua bao lần lang thang trên phố
Đâu là con đường lá đổ?
Đâu là lỡ làng một giấc mơ qua?

Bởi có những con đường mãi hun hút về xa…
Để trái tim cứ lăn dài qua bao ngày nhung nhớ
Em tiếc làm chi một vầng trăng đã lấm lem và có quá nhiều mảnh vỡ
Có phải chuyện trăm năm đâu mà ước hẹn đến bạc đầu…

Bởi có những con đường càng bước lại càng đau
Ký ức mông mênh bị giẫm nát qua những lần về ngang qua phố
Nhấp lại một ly nâu bỗng nghe trong lòng có muôn trùng sóng vỗ
Cứ tựa lời thì thầm viết tiếp chuyện mùa sau…

Bởi có những con đường không thể giao nhau…

Phan Lê Trung Tín.
Source: Chuột Rain

Monday, March 15, 2010

B-Day

I've been waiting for this chance to do a present on my own again
A piece of mistakes
Which make it become the hardest puzzle ever to play

Spent more than 1 hour
Finally it was done with sleepiness, confusion and happiness
Do wish the feeling when you first saw it and when it was done stay with you always...

Hehe this picture my feet look so geli
Yet we look similar with the smiley ktm there kakaka

Love,
Em.

Saturday, February 27, 2010

The Hand

The hand
That pinch me
Hit me
Always be ready to squeeze my pimples with devilish face

The hand
That pinch my nose when another hand is holding a book to read for me
Rub my head but never fix after that and laugh because of the look of me
Wipe on my shirts when it's wet or something is sticking on it
And put pepper or soya sauce into my drinks

The hand
That cheats whenever playing some game
That can't draw well neither be able to cut straight

The hand
That plucks my legs' hair
Tickle my feet
Untie my shoelaces
As well as throwing my slippers away

But then that hand
Leads me to where I should buy another slippers
And if I've ever almost fell down
It is there to hold me tight

The hand
That covers my eyes
From violent scene, or something I'm scared of
And it silently take my tears away
While another one is hugging me from shivering

The hand
That capture my moments
Patiently fix the kite
Check if I'm inside
And finally is always silently covering blanket

The hand
That drives me to happiness
Stops me from danger
And wrap around me just to say goodbye

The hand
That hold my shoulders when I'm riding
Pat on me to signal me to go
Hold the helmet when it's going to fly away
Or hold a cup for me whenever I need to drink
And zip up my jacket if I ever say that I'm cold

The hand
Not hard, not dry, nor strong enough
But soft, fragile, and easy to 'run away'
Yet is the tightest and the warmest hand that I'm proud to have...

For the day I show you my world...

Thursday, February 11, 2010

Thở dài

Đôi mắt đó lại nhìn chằm chằm vào 1 khoảng không gian mờ ảo, nhìn như vô định, nhưng là ánh nhìn xoáy sâu vào đời nó, càng xoáy càng đau...

Sẽ có bao đêm như thế này, chực chờ 1 giọng nói khó chịu từ hắn, hay cái trở mình đầy bạo lực, có đôi khi chỉ là 1 tiếng hằn giọng tàn nhẫn. Nằm bên cạnh tôi là mẹ, và bên cạnh mẹ là hắn, nhưng hắn nằm bên cạnh ai tưởng chừng chẳng có 1 ý nghĩa nào cả. Mẹ ngáy, như bao lần khác mẹ vẫn vậy, chỉ 1 điều khác rằng mẹ ngáy bên cạnh sự có mặt của hắn. Không biết rằng mẹ có nghe thấy sự khó chịu của hắn không nhưng dường như mỗi lần như vậy tiếng động của mẹ càng nhỏ hơn, có đôi khi lại to bất ngờ. Tôi vẫn thường thích thú chiêm ngưỡng nó 1 cách tò mò, nhưng trong hoàn cảnh như thế này, tôi lại sợ nó sẽ ngừng hẳn hơn bất cứ khi nào hết. Nó dừng có nghĩa là mẹ tôi đã tỉnh giấc như tôi. Vậy là trong đêm tối, có 2 đôi mắt mở trừng lên còn 1 đôi thì nay đã yên vị ngủ.

Mắt muốn nhắm nhưng lệ chẳng ngừng rơi, cơ thể muốn ngủ nhưng tinh thần vẫn quẫy, bất giác hắt 1 tiếng thở dài, nghiền đôi mắt lại cố đi vào tâm tưởng để hi vọng không phải nghe thêm bất cứ 1 điều gì nữa, tai như vẫn văng vẳng có thể giật mình tỉnh dậy cả đôi ngươi...

Friday, February 5, 2010

Pointless

It's pointless to try showing someone that you're happy when you're sad indeed. But if you can really act well, then do so.

It's pointless to call someone when you're crying and then don't wanna tell what happened to that person. But if you want a blind and fake care or a 'dust bin', then do so.

It's pointless to try when yourself don't wanna stand up. But if you think you always have someone there to help, then do so and see the result.

How many times I need to tell you that I don't need to see your fake smile or being happy when being with me? I want the real you and need to know about your stories. I will still scold you as usual but doesn't mean I don't wanna listen anymore. I want to see your progress to get out of that. I don't want to see laughs and tears.

How many times more you wanna dig your own pain and memories when you don't dare to face them? But even if it unexpectedly comes back? What are you gonna do to make it better? Cry? Well, then practice to cry in front of the mirror and see how ugly and hopeless you are at that moment. I always do that and it reminds me how weak I am to try everyday to be stronger.

How many times you pamper yourself and how many times more you will call me crying hopelessly like that? For something you thing you lost? No, I guess just him can make you cry like that.

I don't like people to be so dependent on me. This is something very straight forward. When you call me just to show me that you're crying and then hang up, then you better don't. You want me to care for you at that moment? Well, you need to love yourself first! Your tear will become something I'm very sick of if it continues...

And I know you're also not going to read this

Monday, February 1, 2010

My Childhood

I was lucky to have a nice childhood to remember...
Though everything seems to fade away as time goes by

A video during great grandma in 1996, 1999 and 2006
I had my bro held my hand to lead me around
I had him to volunteer to be a camera man
A boy he was, not as now
The boy that sang Happy Birthday song to my great grandma
The bro that I was very proud of...

I had the aunty that worked as maid for my family for more than 7 years
It was the moment that I burst into tears since I didn't remember that she was there
She was even closer to me than my mom at that time
And I also went to her hometown and be noty there
At least she was also the one who went by my side for 1/4 of my life
I just really do wish to see her again...

I had my aunt still looks quite fat
Not as skinny as now due to sickness
I had my cousin sister in ao dai and look stupid with short hair and shorter than me (haha! :p)
Not as tall as now as well as being more mature
I had mom with super short hair (hahaha!) in ao dai
Well, she was quite long time with that hairstyle and the saloon even gave her the videotape of some other styles. I still remember the song of the video though...
I still had me with dress and look kinda pretty (muahaha!)
I had my great grandma with me of course...

I still had my dad singing some old song...

And I have tears in my eyes for being able to feel all of them again...