Wednesday, May 12, 2010

Bạn và bè

Dạo gần đây, tự nhiên cảm giác về 2 cụm từ này lại rõ lên 1 cách trầm trọng, có thể nói là chán nản quá
Có những người làm pạn vui, cười nói được rất nhiều điều, pạn cảm thấy ng pạn đó thật tuyệt vời trong mắt pạn, nhưng pạn trở về nhà, ko nghe giọng nói của ng đó, pạn cảm thấy trống rỗng vì nụ cười trên khuôn mặt pạn lúc ấy không phải từ tim mà từ những câu chuyện hay cách hài hước của người pạn kia

Có những người làm pạn thấy ấm áp, và ấm áp này không cần hẳn phải cười nói rất nhiều, là sự ấm áp pạn có được khi pạn pít rằng có ít nhất 1 ng hiểu và cảm nhận được pạn

Có những người pạn cảm thấy rất gần nhưng cũng rất xa, gần là những lúc pạn cảm thấy thật thỏai mái khi chia sẻ tâm sự, nhưng xa hơn rất nhiều khi pạn muốn làm 1 điều gì đó, muốn nói gì đó nhưng luôn có 1 điều gì đó níu giữ pạn lại, ko hẳn vì pạn ko muốn nói, chỉ đơn thuần pạn cảm thấy rằng pạn ko thể nói đc

Có những người pạn lầm tưởng là pạn của pạn, nhưng trg 1 phút giây nào đó, pạn chợt nhận ra điều đó không hẳn đã từng tồn tại

Có những người pạn ko thường tiếp xúc, pạn ko thường chia sẻ nhưng họ lại khiến pạn ngạc nhiên khi pạn nhận ra họ hiểu pạn và pít về pạn nhiều như thế nào

Có những người pạn gặp mặt hằng ngày, nhưng tâm hồn pạn không pị khuấy động vì đơn giản tâm hồn họ cũng chỉ đi ngang qua pạn mà thôi

Tôi có ít nhất 1 người trong số những người này, và tôi có ít nhất 1 người pạn

Chỉ là tự nhiên nhận ra... nó không như mình nghĩ. Thất vọng 1 phút.